Chia sẻ về nỗi ám ảnh phá thai tuổi 18 của một người con gái xưa
Giữa đêm đông mưa phùn, một lần nữa tôi gọi anh, sau vài chục phút tôi thấy anh mang tới một túi nhỏ màu đen – que thử thai. Tôi lo lắng, run sợ khi cầm nó trên tay và rồi chuyện gì tới cũng tới. Có lẽ đối với nhiều người con gái, tuổi 18 thật thần tiên và mơ mộng. Nhưng đối với tôi “vùng kí ức” của lứa tuổi đó thật đau xót. Phá thai tuổi 18 - nỗi xót xa khôn nguôi
Chia sẻ về nỗi ám ảnh phá thai tuổi 18 của một người con gái xưa
Có lẽ đối với nhiều người con gái, tuổi 18 thật thần tiên và mơ mộng. Nhưng đối với tôi “vùng kí ức” của lứa tuổi đó thật đau xót.
Phá thai tuổi 18 - nỗi xót xa khôn nguôi!
Tôi và anh yêu nhau khi cả hai còn đi học, một môi trường mới đã khiến tôi lạ lẫm và hụt hẫng. Anh chính là người chăm sóc và quan tâm từng chút một tới tôi. Tình cảm ngày càng được vun đắp, chúng tôi đi quá giới hạn.
Ngày ấy, chính vào tiết trời tháng 3, cái rét nàng bân làm con người ta tái tê, tôi bị cảm trong người mệt mỏi, đầy bụng. Tôi vẫn như một đứa con nít gọi cho anh đi mua thuốc cảm cho tới khi phát hiện mình đã chậm kinh 1 tuần, cùng với những biểu hiện lạ đó.
Giữa đêm đông mưa phùn, một lần nữa tôi gọi anh, sau vài chục phút tôi thấy anh mang tới một túi nhỏ màu đen – que thử thai. Tôi lo lắng, run sợ khi cầm nó trên tay và rồi chuyện gì tới cũng tới. Tôi có thai!
Tâm trạng vừa mừng, vừa lo nói với anh “em có thai rồi!”. Một câu trả lời lạnh tanh “có thật không?”, rồi anh nói chúng tôi còn quá trẻ, chưa có đủ kinh tế và kinh nghiệm để có thể nuôi dưỡng đứa bé.
Tôi lo lắng trước tương lai, tôi sợ hãi khi bố mẹ biết chuyện, tất cả thế giới như đổ sập xuống đầu. Tôi đã bỏ đi đứa con của mình ở lứa tuổi 18 sau hai tuần biết mình mang thai. Phá thai tuổi 18 – nó là nỗi ám ảnh suốt cuộc đời tôi.
Tâm trạng dằn vặt, đau đớn khi chính tay tôi đã giết đi đứa con của mình. Có lẽ cái lạnh bên ngoài thấu da, thấu thịt đó nhưng sẽ không bằng cái lạnh, nỗi day dứt bên trong tôi.
Anh đưa tôi tới một phòng khám phụ khoa gần Bệnh viện Bạch Mai. Mùi thuốc nồng nặc, tiếng khóc, những dòng nước mắt lăn trên má, trẻ có, trung tuổi có. Điều đó làm tôi đắn đo, hoảng loạn.
Cũng có những cặp đôi trẻ tuổi, có khi trẻ hơn chính cả độ tuổi của tôi họ thản nhiên như đã chia tay được với một “cục nợ” trong mình.
Tới bàn tiếp tân chúng tôi đăng kí và được đưa tới một phòng bệnh trên lầu hai. Ở đó có các bác sĩ khám và cho tôi uống thuốc, lên giường nằm đợi tới lượt.
Tôi nghe thấy những tiếng dụng cụ xô đập vào nhau, tiếng kêu đau của những người phụ nữ, tiếng động viên của bác sĩ. Lúc đó tôi đã chảy nước mắt và ước mình có thể giữ lại được mầm sống, giữ lại đứa bé trong bụng.
Khi thủ thuật của người trước xong tôi được đưa vào phòng, một màu trắng toát, lạnh lẽo, mùi cồn thuốc nồng nặc. Những dụng cụ lạnh tanh được đưa vào người, cơn đau quằn quại, giây phút đó tôi chỉ có thể rơi nước mắt và nói “xin lỗi con”.
Bất lực, đau đớn cả thể xác và tinh thần, cùng với việc anh đã bỏ mặc tôi. Những tháng tiếp sau đó tôi đau khổ, như người mất hồn. Tới tận giờ, giây phút đó giờ vẫn còn ám ảnh, nhiều đêm tôi vẫn mơ thấy con, thấy hối hận và nhớ nhung chỉ khóc một mình.
Phá thai tuổi 18 – kí ức buồn của cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới đó sẽ đi theo tôi cho tới suốt cuộc đời và không có điều gì chữa lành được.
Giờ đây dù công việc có ổn định, tôi không còn bên cạnh anh nhưng năm nào khi tới ngày này tôi lại đau đớn, lạnh lẽo, thương đứa con chưa thành hình của mình.
Khi viết ra những dòng này, tôi chỉ muốn nói với các bạn trẻ, hãy tự bảo vệ bản thân mình, đừng dại dột mà sẽ ôm lấy ân hận cả đời như tôi. Phá thai tuổi 18 – nỗi đau gây “thương tích” cả về thể chất tinh thần.