Chàng du học sinh với cuộc chiến chống ung thư máu
Là sinh viên xuất sắc đang theo học ngành công nghệ thông tin tại một trường đại học có tiếng ở Nga, những tưởng tương lai của Vũ Trường An cực kì rộng mở với những nhiệt huyết tuổi trẻ sục sôi. Nhưng rồi cả thế giới như sụp đổ khi chỉ còn cách 2 tháng nữa là tốt nghiệp thì An bị phát hiện mắc ung thư máu giai đoạn cuối.
Chàng du học sinh với cuộc chiến chống ung thư máu
Không chịu đầu hàng số phận, cuộc chiến chống lại ung thư máu của chàng thanh niên này khiến nhiều người phải cảm động.
Câu chuyện của quá khứ
Là con út trong gia đình có 6 người con ở một thôn quê tỉnh Ninh Bình, Vũ Trường An từ nhỏ đã chứng kiến cảnh bố mẹ cùng các anh chị quanh năm đầu tắt mặt tối nơi ruộng đồng với nguồn thu nhập còm cõi chỉ đủ sống. Dù vất vả nhưng An vẫn được bố mẹ ưu tiên chăm lo cho ăn học đầy đủ. Chàng trai Ninh Bình đầy quyết tâm và mạnh mẽ đã trở thành niềm tự hào của cả gia đình khi thi đỗ vào khoa Công nghệ Thông tin – trường ĐH Thái Nguyên vào năm 2004.
Với thành tích học tập xuất sắc, An giành được học bổng đi du học tại trường đại học Tổng hợp Quốc gia Tula (Liên bang Nga). Sau gần 6 năm học tập và tu nghiệp tại nước ngoài, những hoài bão lập nghiệp khi trở về quê nhà của An còn chưa kịp nhóm lửa thực hiện thì đã bị sự thật nghiệt ngã vùi dập.
Tháng 5/2010, còn chưa đầy hai tháng nữa An bước vào kỳ thi tốt nghiệp thì phát hiện mình bị ung thư máu. An phải trở về Việt Nam để điều trị tại Viện 103, và hiện tại được chyển sang Viện huyết học.
Cuộc đấu tranh với căn bệnh ung thư máu để giành giật sự sống của chàng trai trẻ cũng bắt đầu từ đó. Căn bệnh hoành hành khiến An bị liệt cả nửa người bên trái và luôn trong tình trạng hôn mê sâu. Rồi dần dần, chứng động kinh, co giật cũng bắt đầu xuất hiện.
Những đợt điều trị bằng hóa chất liên tục khiến An chỉ có thể cả ngày nằm trên giường. Miệng không nói được, chân tay không cử động được và ngay cả trên đầu cũng không còn một sợi tóc khiến người ta không thể hình dung ra được căn bệnh ung thư quái ác đến cỡ nào. Các bác sĩ nói rằng An có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Ung thư máu - "Niềm tin và hy vọng"
Những tưởng cuộc đời của chàng trai trẻ này đến đây sẽ là đặt dấu chấm hết nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ thúc dục cậu không được đầu hàng số phận. Những ngày tháng cuối cùng trên giường bệnh, An lại miệt mài cho ra đời dự án "Niềm tin và hy vọng" với mong muốn tìm lại nụ cười cho trẻ em mắc ung thư trên khắp Việt Nam. Dự án này của An đã rất nhanh chóng thu hút số lượng đông đảo cá nhân, tổ chức tham gia.
Có dịp ngồi trò chuyện với An tại phòng bệnh tầng 8 – Viện Huyết học truyền máu trung ương, tôi mới có thể cảm nhận được hết nghị lực mạnh mẽ của chàng trai này. Bên máy vi tính, cậu vẫn hăng say làm việc. Những câu chuyện tán ngẫu của An vẫn mang đầy tính lạc quan, nhiệt huyết và vui vẻ. Nhưng khi nhắc đến câu chuyện của chính mình, ánh mắt cậu không giấu được nỗi buồn và thất vọng.
Nụ cười chính là liều thuốc điều trị bệnh hiệu quả nhất
Khi hỏi đến động lực gì khiến An tâm huyết với dự án "Niềm tin và hy vọng" đến thế. An kể rằng khi chứng kiến những bệnh nhân trong Viện huyết học, đặc biệt là những em nhỏ bất hạnh mắc ung thư máu thì An cảm thấy nếu có thể làm được chút gì đó cho các em thì thật là tốt. Cứ như vậy rồi An nghĩ ra dự án này.
Kế hoạch của An được vạch ra một cách chi tiết, như là chiếu phim hoạt hình cho các bệnh nhi trong khi các em truyền hóa chất; đặt bình nước lọc tự động trong mỗi phòng bệnh để đảm bảo vệ sinh và sự thuận tiện; xây dựng phòng vui chơi, khu đọc sách - truyện; tổ chức sinh nhật cho các em,...
Dự án có tính nhân văn sâu sắc nên nhiều cá nhân, tổ chức đã rất nhanh liên lạc với An để được cùng giúp đỡ An thực hiện các hoạt động. Tại Viện Huyết học, hững buổi sinh nhật ấm cúng lần đầu tiên được tổ chức, những món quà dù nhỏ bé như búp bê cũ được quyên tặng hay thậm chí chỉ là cái kẹo nhưng đã làm thức dậy nụ cười ở các em.
Các bác sĩ và người nhà bệnh nhân đều rất bất ngờ trước những gì mà An làm được. Và không biết tự lúc nào, An đã trở thành anh trai của hàng chục em nhỏ nơi đây. Dần dần, không khí trong viện không còn nặng nền như trước mà thay vào đó là những tiếng cười hồn nhiên của những em nhỏ. Khi nhìn thấy các em cười, còn hơn là một liều thuốc, mọi đau đớn, mệt mỏi do bệnh tật bỗng dưng bị lãng quên đi. Chẳng ai còn nghĩ, mình ở đây là đang cận kề cái chết.
Dù những ngày tháng còn lại không biết sẽ kéo dài được đến đâu nhưng chàng trai Vũ Trường An vẫn cần mẫn lập kế hoạch cho dự án với mong muốn mang lại nhiều hơn nữa những nụ cười tươi nhất cho các em thơ.
Chú ý: Thông tin trong bài chỉ mang tính tham khảo, người đọc cần cân nhắc trước khi áp dụng.