Căn bệnh làm cho tuyến giáp không ổn định
Dưới đây là một câu chuyện của một phụ nữ mắc bệnh về tuyến giáp. Hãy đọc và tìm hiểu đó là căn bệnh nào nhé! Mùa xuân năm 2013, tôi học năm thứ hai tại một trường đại học ở thành phố New York với sự đầy đủ và cuộc sống bận rộn: Tôi học tốt tại trường, làm việc bằng 2 thực tập sinh, tự tìm kiếm phòng cho mình cùng bạn thân, và sáu tháng sau có một mối quan hệ mới với một chà...
Căn bệnh làm cho tuyến giáp không ổn định
Dưới đây là một câu chuyện của một phụ nữ mắc bệnh về tuyến giáp. Hãy đọc và tìm hiểu đó là căn bệnh nào nhé!
Mùa xuân năm 2013, tôi học năm thứ hai tại một trường đại học ở thành phố New York với sự đầy đủ và cuộc sống bận rộn: Tôi học tốt tại trường, làm việc bằng 2 thực tập sinh, tự tìm kiếm phòng cho mình cùng bạn thân, và sáu tháng sau có một mối quan hệ mới với một chàng trai tuyệt vời.
Sau đó, không rõ là ở chỗ nào, tôi bắt đầu có các cơn hoảng loạn khi đi tàu điện ngầm. Cho rằng là do nơi đó chật hẹp, tôi bỏ qua và quyết định không bao giờ đi xe vào giờ cao điểm.
Cùng thời gian đó, tôi bắt đầu thức dậy mỗi ngày với một cơn đau đầu. Tôi đã nghĩ, đó không phải là một vấn đề lớn, tôi sẽ dùng thuốc giảm đau để làm nó biến mất. Cuộc sống bận rộn đang chờ đợi, và tôi không thể lãng phí thời gian. Nhưng tuần sau, cơn đau đầu vẫn không hết, tôi đã phải cần đến hai viên giảm đau Tylenol để giải quyết và sau đó là ba viên.
Ngay sau đó, tình trạng kiệt sức xuất hiện. Tôi có thể ngủ qua cả ba lần báo thức, rồi vội vàng đến các lớp học và thực tập buổi sáng, những điều này làm cho cơn đau đầu tệ hơn và khiến tôi thậm chí mệt mỏi nhiều hơn. Một buổi sáng trời mưa vào tháng tư, bạn trai thấy tôi ngủ trên ghế trong phòng ký túc xá, vẫn quấn quanh người chiếc khăn sau khi tắm vì tôi quá mệt để đi thêm 10 feet nữa đến giường. Nó là một tuần đặc biệt dài, và tôi nghĩ mình đã bị đánh bại. Tôi đã tự hứa với bản thân rằng sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng ngủ nhiều hơn cũng không giúp ích được là bao và những điều kỳ lạ khác bắt đầu xảy ra. Trong suốt hai buổi tập luyện riêng biệt, tôi đã gần như ngất đi. Tôi luôn luôn cảm thấy nóng. Nóng đến nỗi một ngày tôi thấy mình đổ mồ hôi qua áo dây mỏng mặc dù thời tiết chưa đến 40 độ và nhiều gió. Tôi luôn luôn cảm thấy đói. Tôi đã ăn một bữa no và sau đó bị run do hạ đường huyết chỉ sau có hai giờ. Tôi bị sút mất 15 pounds. Nhịp tim tăng lên nhanh chóng mỗi khi đi bộ xuống phố, và bị hụt hơi sau khi leo cầu thang. Khi cơn đau đầu không còn đáp ứng với liều Tylenol tối đa hàng ngày, cuối cùng tôi đã đến trung tâm y tế của trường học. Các y tá đặt một thiết bị trên các ngón tay của tôi để lấy mạch. - Cô ấy hỏi: "Em vừa chạy phải không?" - "Không" - "Có điều gì đó không đúng. Nhịp tim của em cao như thể em vừa chạy vậy" Cô ấy cho tôi thuốc giảm đau và chúng không hiệu quả. Cuối cùng tôi đã gọi cho bố mẹ và tin chắc mình có một khối u não. Họ khuyên tôi bình tĩnh, nhưng lại không thể làm được gì vì các triệu chứng tôi có. Tôi quay lại trung tâm y tế và được giới thiệu đến một bác sĩ thần kinh. Cô ấy yêu cầu tôi làm xét nghiệm máu và chụp cắt lớp (MRI). Chụp cắt lớp không hiệu quả; các xét nghiệm máu cho thấy tuyến giáp của tôi ở mức cao đặc biệt. Vì vậy, tôi được gửi đến một bác sĩ nội tiết, người mà cuối cùng đã có câu trả lời: đó là bệnh cường chức năng tuyến giáp. Khi nghe chẩn đoán, tôi bắt đầu khóc. Nhưng có thể yên tâm phần nào khi biết rõ mọi chuyện. Cường tuyến giáp là một rối loạn tự miễn dịch do sự hoạt động quá mức của tuyến giáp hoặc sự sản xuất dư thừa hormone tuyến giáp, có thể gây ra tất cả mọi thứ từ việc tăng nhịp tim đến lồi mắt và cả lo lắng (cả ba điều mà tôi đã có). Bệnh cường tuyến giáp có thể điều trị được nhưng cũng có thể không. Tôi sẽ sống với nó trong phần còn lại của cuộc đời. Bác sĩ nội tiết cho thuốc để điều chỉnh lại việc sản xuất hormone tuyến giáp và gần như ngay lập tức, mức độ của tôi trở lại bình thường. Nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng và tiếp tục thức dậy với cơn đau đầu. Vì vậy, tôi bắt đầu chuyển sang châm cứu, và quyết định làm việc với một nhà trị liệu tự nhiên để tìm ra những sự thay đổi mà tôi có thể làm để cảm thấy tốt hơn. Nhờ có lời khuyên của cô ấy, giờ đây tôi ăn càng nhiều rau càng tốt, tránh dùng quá nhiều đường và rượu, tránh xa gluten (hỗn hợp gồm 2 protein là gliadin và glutenin có trong lúa mì, yến mạch và lúa mạch), và cách ngủ hơn trung bình 20. Khi tôi lạc khỏi những hướng dẫn này (mà tôi phải thừa nhận là có), các triệu chứng tuyến giáp bắt đầu quay trở lại. Có một sự rối loạn tự miễn dịch không thể phủ nhận hình thành trong cuộc sống của tôi. Bốn năm sau lời chẩn đoán, mỗi ngày là một hành động cân bằng giữa những gì tôi muốn làm (như là nhảy múa suốt đêm với bạn bè) và những gì tôi phải làm (công việc khó khăn ở một nghề tôi yêu thích). Tôi tập trung rất nhiều năng lượng vào việc tự chăm sóc, và điều đó có nghĩa là tôi thường xuyên phải từ chối các lời mời và đề nghị giúp đỡ. Đôi khi, tôi cảm thấy có lỗi và phải nhắc nhở bản thân mình rằng ngay cả trong những ngày tốt đẹp thì bệnh cường tuyến giáp là có thật, và tôi không được lười biếng hay ích kỷ bằng cách thiết lập các ranh giới và ưu tiên cho sức khỏe. Tôi biết ơn sâu sắc bạn bè và gia đình của mình, những người hiểu được rằng có những lúc tôi không thể đến một sự kiện, ăn tối ở một nơi mới mẻ tại Ý hay không thể tham gia vào các buổi đi dạo. Mặc dù bệnh cường tuyến giáp không thể chữa khỏi nhưng tôi rất may mắn vì nhờ có đội ngũ chăm sóc sức khỏe và hệ thống hỗ trợ tốt, tôi có thể sống cuộc sống mà tôi muốn đến 95% thời gian. (Nguồn: www.health.com)