Lá thư gửi con gái tuổi thiếu niên về vấn đề tấn công tình dục
Những hy vọng và lời khuyên tốt nhất của mẹ khi con gái trở lại trường học. Gửi con gái, Con có bận gì không? Mẹ muốn nói chuyện với con về tấn công tình dục. Mẹ cũng viết cho em con rồi. Mẹ biết gần đây con rất buồn về những rắc rối ở trường, cũng như thất vọng về cách phản hồi của nhà trường. Mẹ cũng choáng lắm. Mẹ biết trường cũng đang phát triển những chương trình và chí...
Lá thư gửi con gái tuổi thiếu niên về vấn đề tấn công tình dục
Những hy vọng và lời khuyên tốt nhất của mẹ khi con gái trở lại trường học.
Gửi con gái,
Con có bận gì không? Mẹ muốn nói chuyện với con về tấn công tình dục. Mẹ cũng viết cho em con rồi. Mẹ biết gần đây con rất buồn về những rắc rối ở trường, cũng như thất vọng về cách phản hồi của nhà trường. Mẹ cũng choáng lắm. Mẹ biết trường cũng đang phát triển những chương trình và chính sách tiến bộ hơn về vấn đề tấn công tình dục. Tuy nhiên, mẹ vẫn muốn con lắng nghe mẹ. Mẹ cũng tin rằng con có khả năng giải quyết những vấn đề này, con và bạn bè có thể chung tay giúp trường học trở nên an toàn hơn cho tất các bạn.
Mẹ tự hào thấy con lớn lên như một đóa hoa xinh đẹp tuyệt trần. Cha và mẹ nhận ra rằng trưởng thành đồng nghĩa với con sẽ có những mối quan hệ tình cảm và phát triển bản năng giới tính của mình. Dù có lúc thật khó để nghĩ rằng con gái nhỏ của mẹ đã trở thành thiếu nữ rồi, mẹ muốn con phải là một thiếu nữ tự tin và luôn thoải mái với bản năng của mình.
Tuy nhiên, mẹ cũng lo rằng có những người con trai (hoặc có thể là con gái nhưng khả năng này ít hơn) luôn hoang mang về quan hệ thể xác, những người đó sẽ chỉ quan tâm đến bản thân họ thôi, họ lo sợ người khác nghĩ mình không được “đàn ông”, nên họ sẽ bắt con phải quan hệ hoặc cố tình động chạm vào người con, gợi tình theo cách mà con không muốn. Đáng lo là, chuyện này rất phổ biến. Ở Mỹ, 1/4 thiếu nữ và 1/20 thanh niên từng là nạn nhân của hành vi quấy rối tình dục khi mới 17 tuổi. Mẹ xin lỗi vì nói ra điều này, nhưng những vụ việc được đưa ra ánh sáng vào năm ngoái chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Mẹ không muốn con nằm trong số những thông kê ấy.
Nạn nhân của hành vi tấn công tình dục không bao giờ có lỗi. Thanh thiếu nên cần được bảo vệ và làm những điều lứa tuổi này nên làm. Thế nhưng, không có nghĩa là chúng ta cứ lờ đi những nguy cơ rình rập trước mắt. Chúng ta vẫn thường khóa chặt cửa, không để đồ có giá trị trong xe, và không dùng thẻ ghi nợ trên mạng. Nhưng không ai có thể thận trọng tuyệt đối và tránh được hoàn toàn các loại tội phạm. Mẹ không muốn con phải sống ẩn dật, lẩn tránh. Tuy nhiên, mẹ mong con có sự đề phòng đúng mực để tránh trở thành nạn nhân của tấn công tình dục.
Trước hết, hãy là một người bạn tốt. Luôn đi cùng bạn bè. Đừng để bạn con phải về nhà một mình. Kiểm tra chắc chắn các bạn đều ổn khi con ra ngoài. Nếu có bạn nào say quá, không đi nổi, đảm bảo bạn đó về nhà an toàn và được nằm yên vị trên giường. Gọi 911 nếu con thấy hơi thở của bạn chậm lại, không nôn được, hoặc con thấy bạn bất ổn. Những việc này có thể phá hỏng một buổi tối đẹp trời, nhưng con còn có những đêm khac nữa mà.
Rượu và chất kích thích sẽ khiến con khó kiểm soát bản thân hơn. Lý tưởng nhất là, đừng uống rượu đến khi con 21 tuổi. Nếu uống, hãy cẩn thận vì đồ uống có thể đã bị bỏ thuốc, như “thuốc kích dục”, thuốc kích thích thần kinh Adderal hoặc thuốc an thần Xanax. Hơn một sinh viên trong số 13 sinh viên đã từng báo cáo về việc bị bỏ thuốc vào đồ uống. Chỉ nên để người pha chế chuyên nghiệp pha đồ uống cho con (kể cả đồ không cồn nhé), tự mở chai và tự rót đồ uống lấy từ trong két. Đừng quá chén. Con phải biết mình đã say chưa sau năm sáu cốc, hãy thử ở nơi nào an toàn ấy, không phải ở mấy bữa tiệc hoành tráng đâu.
Tấn công tình dục có thể xảy ra rất dễ dàng trong thư viện. Hầu hết các chương trình tự vệ đều quá tập trung vào khuôn mẫu một thằng đàn ông xấu xa từ trong bụi rậm nhảy ra. Hiếp dâm không thường xảy ra như thế đâu. Quan trọng hơn là con phải biết từ chối với các bạn nam và cả thầy giáo. Một cách tránh tấn công tình dục nữa là “biết lúc nào nên trở nên thô lỗ”. Con gái có thể được khen nếu tỏ ra lịch sự, nhưng hãy luôn sẵn sàng tỏ ra thô lỗ và “to mồm”. Hãy tin vào bản năng của con. Nếu con không biết nên làm gì, hãy tưởng tượng một người bạn giỏi phán đoán và tự hỏi xem “bạn ấy sẽ làm gì lúc này?”. Hét to lên và tỏ ra thô lỗ bất cứ khi nào người đó cứ lấn tới và mỗi khi con phải nhắc lại lời cảnh cáo. Con cũng có thể là một phần của văn hóa học đường lành mạnh về vấn đề giới tính và tình dục. Hãy nói chuyện với bạn bè - hoặc thậm chí tập cùng các bạn ấy - về cách bày tỏ nhu cầu bản thân, bàn luận về việc đồng ý, và trao đổi về vấn đề tránh thai. Đừng nói gì tiêu cực về trinh tiết hoặc đánh giá người khác chỉ vì họ qua lại với ai đó. Đừng hùa vào dè bỉu rằng ai đó thật lẳng lơ, vì như thế cũng gần như việc con đang đổ lỗi cho người bị hại - một kiểu đánh giá vô cùng độc ác. Đừng chỉ trích người khác kiểu như “trông bẽ mặt chưa kìa”. Thông thường, chỉ có một phạm vi rất nhỏ của bản năng giới tính được chấp nhận. Nghĩ về chuyện đó nhiều hoặc rất ít đều được, và an toàn. Hãy biết tôn trọng, chủ động lựa chọn và nói rõ tầm quan trọng của sức khỏe và mối quan hệ an toàn. Trong đó tất nhiên bao gồm việc con phải biết tôn trọng ranh giới của những người khác.
Nếu một người bạn chia sẻ với con bạn ý từng bị tấn công tình dục, hãy đáp lại bằng sự tin tưởng. Mẹ hứa sẽ làm điều tương tự như vậy với con. Tránh hỏi những câu “tại sao”, ví dụ như, “Sao cậu lại đi với anh ta?”. Hãy hỏi “Tớ có thể giúp cậu gì không?” hoặc “Tớ có thể giúp cậu gọi cho ai không?”. Cứ chia sẻ cảm nhận của con, kiểu như “Tớ rất buồn vì cậu gặp phải chuyện đó”.
Mẹ muốn con là một nhân chứng trung thực. Đừng nói không thành có. Nhiều người lớn không biết cách phản hồi về vấn đề tấn công tình dục. Cách trả lời của những người có kinh nghiệm, như thầy cô hoặc cảnh sát, có thể tệ đến mức từng bị coi là “cưỡng bức lần hai”. Dù chậm, rất chậm, tình trạng này đang tiến triển tốt dần lên, nhưng vẫn chưa được cải thiện hoàn toàn.
Nếu con hoặc bạn bè đang cần sự giúp đỡ mà lại nhận phải những lời nói ngớ ngẩn hoặc làm đau lòng, đừng ngừng tìm kiếm sự giúp đỡ khác. Họ ngớ ngẩn, chứ con thì không. Hãy cố thêm lần nữa. Thật không công bằng, nhưng đó là cách duy nhất. Nhất định có ai đó sẽ giúp được các con. Ngay cả khi gặp phải tình huống xấu nhất, đấy cũng không phải đường cùng. Con vẫn có thể hạnh phúc ngay cả khi trở thành nạn nhân. Con mạnh mẽ hơn con tưởng, và mẹ sẽ luôn tự hào về con.
Yêu con nhiều, luôn là vậy.
Mẹ.
Theo: Sherry Hamby Ph.D.
(www.psychologytoday.com)